Tan


Ta đem một cuộc đời
Chôn vào mồ quên lãng
Đem cả linh hồn cạn
Nhốt địa ngục, tơi bời

Ta thảng thốt, rã rời
Khi hoàng hôn chợt tới
Bóng cô đơn vời vợi
Dáng cuộc đời đã vơi

Ta bàng hoàng ngơ ngác
Vội vàng trong tan tác  
Chút hạnh phúc mong manh
Cuối vòng đời vụn nát 

Ta về trong hoang vắng
Cơn gió nào tả tơi
Chiều một mình phố đợi
Sót lại chút nắng vàng
                   BV Tâm Đức, 2008