Sao vẫn cứ vật vờ trưa sớm
Héo hắt tháng ngày héo hắt tôi
Gió khuya như đến từ nguồn cội
Da diết nắng thơm khói tỏa trời
Sao cứ mãi một khung trời nhỏ
Gom cả không gian tuổi ấu thơ
Dòng sông cũ nghìn năm vẫn thở
Trái tim yêu không già cỗi bao giờ
Ngày tháng mãi lang thang nỗi nhớ
Ngẩn ngơ đời khi giông tố bủa vây
Khi tả tơi mưa chiều nắng sớm
Khoảng xanh xưa dáng nhỏ hao gầy
Và cứ giữ một khung trời đó
Không gian thơm một chút sương mù
Làn khói xám bếp nhà ai nung đỏ
Em tôi ngồi vắt vẻo đón gió thu
Bữa cơm tối tiếng cười vui rộn rã
Ánh đèn vàng hắt bóng mẹ lom khom
Mắt nheo nheo con bên bàn mấy đứa
Tay run run bát cơm trắng lạ thường
Đêm dẫu tối bóng mẹ tôi vẫn sáng
Soi dẫn đường cho con trẻ bình an
Đường đời hẹp lòng mẹ già không hẹp
Hết bình minh rồi nắng tắt mênh mang...
Melbourne. 10/2013