Viết cho anh Duy Quang. Anh đã hát bài
hát cuối cùng: “Một sớm mai yên lành” được
anh Duy Cường phổ từ bài thơ “Nắng Xuân”
1.
Đời mong manh như sương tàn ngày mới
Mặt trời lên ngày vẫn đến hồn nhiên
Sương có tan hay lá rụng tật nguyền
Nắng vẫn tưới trên muôn trùng sông núi
Anh có đến cuộc đời này vẫn hát
Anh có đi đời vẫn khúc tình xanh
Hơi thở ấy giờ sao nghe tê dại
Ngày mới lên, “Vẫn một sớm yên lành”
Cỏ vẫn thơm nắng mơn man tắm gội
Tuổi ấu thơ anh hát khúc yên bình
Trời trong vắt nắng “Sai Gòn chợt mát”
Có phải vì anh hát “khúc bình yên”
2.
Anh ra đi trong biển động một chiều
Nắng đã tắt đêm dài mênh mông lắm
Bên kia bờ một ngày không trải nắng
Đời chông chênh xứ lạ vẫn mưa dài
Rồi một sáng anh quay về chốn cũ
Tìm bình yên trong nắng ấm vàng thơm
Đường phố lạ chưa quen người quay lại
Lạ rồi quen đời bỗng thấy yêu hơn
3.
Cửa nhà anh vẫn đang còn bỏ ngỏ
Nắng vẫn vàng in dấu bước anh qua
Chiều ngõ nhỏ nắng hoàng hôn không tắt
Đợi anh về lá rụng phủ lối hoa
Anh có hẹn, nữa về trên lối cũ
Nắng hoàng hôn không phủ tím chiều tà
Không hoang vu, không nắng xám ngày qua
Đời vẫn thế, “Vẫn yên lành một sớm”
Bố vẫn đợi anh về Duy Quang nhé
Cường vẫn mong anh hát “Sớm yên lành”
Ngôi nhà vắng vẫn từng ngày đợi nắng
Vẫn hoàng hôn rồi nắng sớm có anh...
Melbourne, 17/10/2012