Em phải về thôi


Em phải về thôi chiều nay nắng tắt
Góc nhỏ hôm nào lặng lẽ nhớ nhau
Gót tình vương không ủ ấm hồn sầu
Mà Thu Trắng chưa một lần quay lại

Em hãy về thôi chiều nay nắng trải
Bóng sõng soài trên vạt cỏ mùa ngâu
Gió hoàng hôn ướp tím chiều sầu
Và lần nữa anh quay về chốn đợi

Em hãy về thôi dài thêm phố xá
Đếm bước đời nhau bằng một lối đi
Lá có vàng rơi tơi tả xuân thì
Thu vẫn thế, chỉ lòng ta rời rã 

Em hãy về đi chiều nay nắng vỡ
Ngắt chút tình nồng ấp ủ đời nhau
Cho thương đau vơi bớt u sầu 
Em tôi hỡi, về đi chiều nhạt nắng

Em phải về thôi, đường xa vạn dặm
Cánh chim trời đã mỏi giữa biển khơi
Gió trùng dương lồng lộng giữa lòng đời
Và em hỡi hãy quay về chốn vắng

Em hãy về đi, lòng ta sắp cạn
Tóc bạc màu, mắt đã nhoè cay
Chút hơi tàn vẫn đợi vẫn say  
Đời nghiệt ngã bởi muôn vàn giông tố

Em hãy về đi, lòng ta cố đợi
Chốn trần gian, nào phải thiên thai
Hãy yêu đi khi hơi thở còn dài
Và tắm gội cho sạch màu nhung nhớ

Em hãy về đi, chiều bơ vơ lắm
Rớt xuống đời ta một nỗi chông chênh
Mưa có tuôn theo suối đá gập nghềnh
Con dốc nhỏ vẫn muôn đời sâu thẳm

Em hãy về đi, mặt trời vẫn thắm
Nắng có buồn cho vàng võ đời ta
Đêm có sâu, ngày mòn mỏi thật thà
Tình vẫn thế muôn đời xanh lắm 

Em hãy về đi, bình minh ta đợi
Rực rỡ nắng vàng rạng rỡ đồi sim
Ngày Sài gòn chưa xanh đã tím
Chiều phố phường chưa tối đã đêm

Em hãy về đi, về đi em nhé
Chiều đã lên, chiều không tắt bao giờ
Dẫu nắng vàng hay tím ngắt tình thơ
Ta vẫn đợi em về chung lối rẽ
                                    Melbourne, 12/12/2012