Hoài cổ


Đường làng xưa có cô nàng gánh thóc
Áo nâu sòng nón lá gãy vành cong
Môi vẫn thắm trán mồ hôi lấm tấm 
Gót mòn trơ da nhám chân không

Trời hôm ấy gió thu reo cành trúc
Giọt nắng buồn rớt nhẹ mái tranh thưa
Nhà không cửa chỉ vách phên che chắn
Đời bình yên trong áo vải bao mùa
 
Ngày lại đến bóng nàng thon quảy gánh
Vẫn áo nâu lấm tấm giọt nắng buồn
Qua nón rách má môi nàng thêm thắm
Đời bình yên dẫu nắng gió mưa tuôn