-
Thu Trắng
Tôi đến với thi ca như một ngẫu nhiên.
Quê hương, ba mẹ đã cho tôi những nồng nàn, ấm áp vốn dĩ hồn nhiên, trong sáng.
Trải qua bao sóng gió, thăng trầm, tôi đã viết.
Viết như một cơn mưa rào đầu hạ xóa đi những muộn phiền, ưu tư chồng chất.
Viết như một làn gió mát tươi sâu vào tâm hồn đang chông chênh, hấp hối.
Viết đã làm tôi tỉnh lại và.. "Thu Trắng" ra đời từ đấy. -
Thu Trắng 2
Rồi cũng qua đi, những chiếc lá vàng cuối Thu rụng vội để lại những cành trơ trọi ngơ ngác trong gió đông loang lổ màu Tuyết.
Không gian lạnh tím, bầu trời xám mờ.
Thu Trắng như một chiếc bóng lầm lũi mang cả một vùng bông Tuyết trắng xóa dịch chuyển theo thời gian.
Đợi chờ hy vọng...
Thu Trắng 2 như những chồi non mượt mà uống từng giọt nắng đầu xuân, mỉm cười với bầu trời xanh rực rỡ.
Mùa đông đã đi qua.
Phía sau là một vùng bông Tuyết tan thành sương bay ngược về quá khứ, hòa vào mênh mông trời biển.
Hiện tại là chiếc thảm bình minh trải dài theo từng bước chân cho dẫu hoàng hôn có về... -
Thu Trắng 3
Bài ca dao năm nào đã làm nên những câu thơ ngạt ngào hương sắc của quê hương
Của tuổi thơ dào dạt suối nguồn
Của tình yêu bất tận trong thế giới đục màu
Và của sự vương lên thoát khỏi những tối đen
Tối đen không làm em khuất phục
Không đè bẹp ý chí và sự vươn lên
Sau tất cả...
Em thoát khỏi đem và tìm ra ánh sáng, ánh sáng của đêm -
Thu Trắng 4