Cô đơn


Hạnh phúc như chiếc nôi đong đưa 
                                          những tháng ngày rất vội...
ru ta vào giấc ngủ yên bình 
                                    của những ngày mẹ bồng bế
nuôi dưỡng phần Người lớn lên từng giờ 
trong ca dao ngọt ngào hương sắc của quê hương

Rồi một ngày kia chúng tả tơi 
                                      trong cuộc đời sóng bão
bởi phần Con của loài người 
                                     vốn dĩ không đổi thay! 

Nó vụt bay và mất hút 
như tia chớp lóe ra 
                            trên bầu trời mùa đông đen sẫm mây 
 
Ta đi tìm... nuối tiếc
ta hối hận... than van 
ta vật vã với thời gian và trách giận cuộc đời 
tội nghiệp ta, cái tôi quá lớn! 
ta...
ôm nỗi cô đơn như vỗ về cơn bệnh của tâm hồn
làm tê liệt thể xác và đẩy lùi thời gian 
                                                        ngược về quá khứ

Thế giới vẫn trôi...
trắng, đen; tốt, xấu 
                        như một cặp song sinh đồng hành
 
Để rồi
cô đơn là chất liệu bổ dưỡng cho tâm hồn
để cảm nhận cuộc đời sâu sắc hơn...              
                                                 Melbourne, 10/2013