Tôi ở trọ trong căn nhà bên ngọn đồi có màu xanh của mùa xuân, vàng vào hạ và tím hoàng hôn khi đông về
Tôi ở trọ trong khu vườn có hoa và nắng tràn ngập lối đi, len vào từng viên sỏi, từng chiếc lá non khi xuân đến
Tôi ở trọ trong căn phòng lạnh ngắt với nụ hồng trắng còn chút sương đêm ướt mềm như môi cô gái chiều qua trên lối nhỏ rẽ vào đời
Và tôi ở trọ trên mảnh đất màu mỡ phì nhiêu ướt đẫm nền văn minh của nhân loại, để thấm thía những ray rứt về một góc nhỏ xa xôi có mảnh vườn lộng gió với bà mẹ quê lom khom trong chiều nắng nhạt
Tôi ở trọ trong tôi, tư duy là chiếc gối còn thoảng chút hương của tóc, hơi thở là chiếc giường êm nồng nàn giấc ngủ, để mộng mị trôi về như tấm chăn sưởi ấm linh hồn chìm trong rừng Tuyết mùa Thu
Và tôi ơi, cuộc đời này cũng chỉ là nơi tôi trọ! Vậy mà cứ mãi đi tìm trong hư không bến bờ hạnh phúc. Nó ở đâu trong cái hố sâu mênh mông không đáy cùng với đớn đau mà loài người sáng tạo, để ban tặng cho nhau như một món quà trần thế
Cõi tạm là đây, vô thường là đây. Sao ta cứ mãi đắm chìm vào những đam mê mùi trần tục, cứ sát phạt, giẫm đạp lên nhau rồi giãy chết như con giun oằn lưng quằn quại trước khi lìa đời
Ta cứ vun vén từng xu và gom góp hão huyền
Mặc cho đồng loại ngoài kia với nhiễu nhương
Mặc kệ cuộc đời...
Ở trọ mà, tôi ơi!
Tôi ở trọ trong khu vườn có hoa và nắng tràn ngập lối đi, len vào từng viên sỏi, từng chiếc lá non khi xuân đến
Tôi ở trọ trong căn phòng lạnh ngắt với nụ hồng trắng còn chút sương đêm ướt mềm như môi cô gái chiều qua trên lối nhỏ rẽ vào đời
Và tôi ở trọ trên mảnh đất màu mỡ phì nhiêu ướt đẫm nền văn minh của nhân loại, để thấm thía những ray rứt về một góc nhỏ xa xôi có mảnh vườn lộng gió với bà mẹ quê lom khom trong chiều nắng nhạt
Tôi ở trọ trong tôi, tư duy là chiếc gối còn thoảng chút hương của tóc, hơi thở là chiếc giường êm nồng nàn giấc ngủ, để mộng mị trôi về như tấm chăn sưởi ấm linh hồn chìm trong rừng Tuyết mùa Thu
Và tôi ơi, cuộc đời này cũng chỉ là nơi tôi trọ! Vậy mà cứ mãi đi tìm trong hư không bến bờ hạnh phúc. Nó ở đâu trong cái hố sâu mênh mông không đáy cùng với đớn đau mà loài người sáng tạo, để ban tặng cho nhau như một món quà trần thế
Cõi tạm là đây, vô thường là đây. Sao ta cứ mãi đắm chìm vào những đam mê mùi trần tục, cứ sát phạt, giẫm đạp lên nhau rồi giãy chết như con giun oằn lưng quằn quại trước khi lìa đời
Ta cứ vun vén từng xu và gom góp hão huyền
Mặc cho đồng loại ngoài kia với nhiễu nhương
Mặc kệ cuộc đời...
Ở trọ mà, tôi ơi!
Melbourne, 2010