Tôi đi, nó đi
Tôi đứng, nó đứng
Tôi mỉm cười, nó ngu ngơ
Tôi khóc, nó nhăn nhúm cái mặt đen sì
Tôi suy nghĩ, nó đờ đẫn
Tôi tức giận, nó làm theo
Tôi yêu, nó cũng mềm mại như con mèo
Tôi đau khổ, nó gục đầu
Bóng cùng tôi lang thang trong đêm vắng dưới trăng khuya, lặng nghe cây cỏ thì thầm
Bóng thu mình cùng tôi ngồi bên bờ sông ngắm sao đêm long lanh trên mặt nước
Bóng đi qua bụi gai, mặt hồ, bờ dậu; mặc cho đông mùa gió bấc
Bóng cũng từng diễn trò lừa dối trẻ con, làm bố con trai thiếu phụ Nam Xương, chờ chồng vàng võ...
Ngày kia, đông về, bóng bỏ tôi đi Những ngày u ám, bóng hiu hắt
Những đêm 30, bóng cũng ba mươi!
Tôi cô đơn, hụt hẫng!
Bóng muốn làm người ngay thẳng
Bóng chán ngán là kẻ nịnh đời, ê chề làm người dựa dẫm
Bóng không muốn làm tên hề trên sân khấu cuộc đời để ăn mày tiếng vỗ tay của khán giả
Bóng muốn xa rời mảng đen làm con rối
Cho bóng làm người tử tế, chủ nhân ơi!
Tôi đứng, nó đứng
Tôi mỉm cười, nó ngu ngơ
Tôi khóc, nó nhăn nhúm cái mặt đen sì
Tôi suy nghĩ, nó đờ đẫn
Tôi tức giận, nó làm theo
Tôi yêu, nó cũng mềm mại như con mèo
Tôi đau khổ, nó gục đầu
Bóng cùng tôi lang thang trong đêm vắng dưới trăng khuya, lặng nghe cây cỏ thì thầm
Bóng thu mình cùng tôi ngồi bên bờ sông ngắm sao đêm long lanh trên mặt nước
Bóng đi qua bụi gai, mặt hồ, bờ dậu; mặc cho đông mùa gió bấc
Bóng cũng từng diễn trò lừa dối trẻ con, làm bố con trai thiếu phụ Nam Xương, chờ chồng vàng võ...
Ngày kia, đông về, bóng bỏ tôi đi Những ngày u ám, bóng hiu hắt
Những đêm 30, bóng cũng ba mươi!
Tôi cô đơn, hụt hẫng!
Bóng muốn làm người ngay thẳng
Bóng chán ngán là kẻ nịnh đời, ê chề làm người dựa dẫm
Bóng không muốn làm tên hề trên sân khấu cuộc đời để ăn mày tiếng vỗ tay của khán giả
Bóng muốn xa rời mảng đen làm con rối
Cho bóng làm người tử tế, chủ nhân ơi!
Melbourne, 2016