Tôi mãi để đời mình bồng bềnh trôi trên những cơn lốc xoáy của cuộc đời, trôi đến giọt nắng cuối cùng rồi vỡ tan từng mảnh vụn rơi vãi trong chiều hôm khắc khoải
Tôi cứ mãi thả đời mình theo tháng ngày cô đơn, chồng chất nỗi đau chới với trong mênh mông cõi đời. Không bến bờ để ghé, không vách núi tấp vào để tránh cơn bão lòng kéo dài hết tuổi xuân
Tôi chông chênh giữa biển khơi với bao khát khao được sống, được yêu và được làm chính mình
Tôi chưa tìm được chiếc thuyền có la bàn để cho một hướng đến nên cứ mãi lang thang...
Tôi đã yếu hèn không phá nổi bức tường kiên cố mà lẽ ra phải xô đổ nó từ xa lắm của cái thời tuổi xuân đầy sức sống
Tôi ngây ngô tin vào sự thánh thiện, thanh cao của lòng người trong thế giới tan hoang màu tinh khiết
Đã muộn chưa?
Tôi cứ mãi thả đời mình theo tháng ngày cô đơn, chồng chất nỗi đau chới với trong mênh mông cõi đời. Không bến bờ để ghé, không vách núi tấp vào để tránh cơn bão lòng kéo dài hết tuổi xuân
Tôi chông chênh giữa biển khơi với bao khát khao được sống, được yêu và được làm chính mình
Tôi chưa tìm được chiếc thuyền có la bàn để cho một hướng đến nên cứ mãi lang thang...
Tôi đã yếu hèn không phá nổi bức tường kiên cố mà lẽ ra phải xô đổ nó từ xa lắm của cái thời tuổi xuân đầy sức sống
Tôi ngây ngô tin vào sự thánh thiện, thanh cao của lòng người trong thế giới tan hoang màu tinh khiết
Đã muộn chưa?
Saigon, 2007