TÔI NHỚ MÃI
(Tôi Nhớ Mãi, NS Tran Quang Lộc)
Tôi nhớ, ngày hạ dài mẹ qua cầu gánh nắng
Trời nghiêng nghiêng cong vành nón mong manh
Giọt mồ hôi mằn mặn chát quai lành
Bóng mẹ hắt dòng sông con nước lạnh
Tôi nhớ, buổi chiều vàng cánh diều treo lơ lửng
Sáo vi vu, ru hát khúc thanh bình
Lũ trẻ con theo gió chiều đạp nắng
Bầu trời thơ, thả sợi nắng lung linh
Tôi nhớ, một sáng thu con đường làng trơn ướt
Mẹ ra đồng mờ bóng dưới sương thu
Bờ vai nghiêng trĩu nặng chất nỗi niềm
Gánh tất tả mùa thu, hàng liễu rũ
Tôi nhớ, hiên nhà xưa, quanh năm gió gọi
Đàn bồ câu túc túc chạy quanh sân
Ba tôi vốc đầy tay một nắm thóc
Vung nhẹ nhàng cho hạt rớt long lanh
Và tôi nhớ, tôi không còn cô bé
Để gió chiều mơn trớn lọn tóc thưa
Cô bé ơi, bây giờ xa lắm
Cả bầu trời, tôi muốn đổi một ngày xưa...
Sydney, 25/4/2016
(ThuTuyet – Thu Trắng 2)