
TÔI BÊN LỀ QUÊ HƯƠNG
(NS Trần Quang Lộc)
Tôi bên lề quê hương nghe tim mình chảy chậm
Nghe hơi thở lặng dần khi chiều về trên cánh đồng gió non thơm mùi của lúa
Nghe mắt cay cay uống giọt mưa trưa và tiếng gà gáy lạ
Nghe tiếng bước chân tung tăng trên con đường làng vào một sáng thu có nắng nhạt trải dài trên lối nhỏ đến trường
Tôi bên lề quê hương nghe tim mình xao động
Khi ký ức hiện về ngạt ngào mùi hương của không gian xanh thẳm màu trời qua kẽ lá vườn cau
Khi bài hát ru con đong đầy tình yêu của mẹ và nồng nàn đậm chất quê hương
Khi con mương chảy xiết nước nguồn nuôi ta lớn lên thành hình con người có trái tim và tâm hồn sạch
Tôi bên lề quê hương nghe tim mình thảng thốt
Khi cô bé ngày xưa phải bán đi ngây thơ để nuôi thân mình và một tương lai mờ mịt...
Khi người đàn bà với đôi mắt trũng sâu thâm quầng nước mắt vì sự bội bạc của người chồng thừa tiền lắm của, lắm chức danh
Khi những cô gái chân dài lười biếng thản nhiên đạp lên nỗi đau của người mẹ, giày vò những đứa con còn chưa đủ lớn
Tôi bên lề quê hương để nghe tim mình nhức nhối
Khi những cô sinh viên phải trá hình giúp việc cho những cụ già hồi xuân yêu cuồng sống vội
Khi những cô gái quê chơn chất lao vào ánh đèn dẫu biết ngày mai sẽ thân tàn ma dại bên lề cuộc đời, để nhỏ xin một chút hôi hám cuối ngày của những “đấng” đàn ông ham của lạ rẻ tiền
Và khi sự đổ vỡ của nền tảng gia đình đã hình thành tính cách của những đứa con được nuông chiều cho một mục tiêu không trong sáng của bậc phụ huynh
Tôi bên lề quê hương để bất lực, xót xa cho những mảng đen còn tồn tại trên quê hương yêu dấu, đã bị rời xa...
Để đông về lặng lẽ nhìn những cành cây trơ trọi còn sót lại vài chiếc lá chơ vơ rơi rụng khi ngọn gió buốt thổi vào
Để tâm hồn lạnh cóng run rẩy theo tiếng phập phồng của con tim già xa xứ...
Và đôi mắt buồn, xa xăm...
Tôi bên lề quê hương để nuốt vào trong tận đáy trái tim niềm chua xót khôn nguôi
Sự cô đơn của kẻ có tấm lòng và khả năng cống hiến
Sự cô độc trong cuộc đời của những phẩm chất ngay lành trung thực
Sự bất lực giày xéo khôn nguôi phần đời còn lại như mặt trời hối hả nuốt vội ánh vàng chênh chếch phía tây
Và tôi cũng chỉ bên lề quê hương!...
Melbourne, 2016
(ThuTuyet – Thu Trắng 2)