
THĂM MẸ
(NS Trần Quang Lộc)
Một tối mùa đông trên đường thăm mẹ
Lác đác mưa buồn hiu hắt đèn đêm
Hàng cây cuộn mình co ro, chống rét
Dốc nhỏ chân đồi heo hút, lặng im
Tôi bước vội hành lang đêm vắng
Vài cụ già còm cõi, bước liêu xiêu
Chân run run lê gót tuổi xế chiều
Đôi mắt nhạt như đèn đêm sương phủ
Mẹ tôi đấy, nhìn tôi hờ hững!
Mắt thẫn thờ, bà chẳng nhận ra tôi
Đứa nào đây, sao lại đến giờ này?
Người con gái, dẫu đêm cứ tới!
Tôi vẫn nhớ, ngày xưa còn bé
Bàn tay gầy mẹ ôm cả tuổi thơ
Ôm mùa đông ôm nắng hạ chờ
Rồi chới với, tôi theo chồng biền biệt!
Thời gian đưa mẹ tôi đi vội!
Hình hài này, đã trút hết cho con
Để hôm nay trong chiếc bóng cõi mòn
Đôi mắt mẹ hoàng hôn bao phủ
Tôi đứng lặng bên chiếc giường dưỡng lão
Vẫn một mình, mẹ vẫn mình thôi!
Nước mắt rơi, tôi tê tái bồi hồi
Tim đau nhói, sao thời gian quá vội!
Melbourne, 2018
(ThuTuyet – Thu Trắng 3)