Thu Trắng Phơi Buồn Quanh Lối Xưa... - Hư Vô


Vào khoảng năm 2012, tôi tình cờ đọc quyển: “Tác Giả Tác Phẩm Người Đồng Hành Quanh Tôi, quyển 3” dày trên 1.000 trang của nhà phê bình văn học Ngô Nguyên Nghiễm, đây là một trong những pho sách hiếm hoi rất có giá trị được xuất bản sau năm 1975.

 

Suốt theo chiều dài của những trang giấy, ông đã lần lượt giới thiệu và phê bình những người còn cầm bút trước và sau năm 1975 của một nền văn học thăng trầm theo thời cuộc.

 

Dỉ nhiên rải rác trong đó, có những người tôi đã biết, đã quen và cũng có những cây bút tôi chưa bao giờ quen hay biết. Và một tình cờ vô cùng lý thú, tôi bắt gặp một người thơ rất "xa lạ", cũng có thể chính sự xa lạ này đã đẩy đưa tôi tới một cõi thơ thật riêng của một dòng thơ rất nữ: Nhà thơ Thu Tuyết.

 

Và cũng từ những chấp bút của ông Ngô Nguyên Nghiễm giới thiệu về Thu Tuyết như sau :

 

“Tôi đi đến văn thơ của nhà thơ Thu Tuyết như một cuộc tình cờ, như ở giữa khoảng không chợt nắng chợt mưa. Thơ Thu Tuyết hiền dịu và chân thật đến không ngờ trước, tình cảm bàng bạc như khói sương, một khoảng khắc hoàng hôn trong khu vườn ký ức, ngày qua ngày lại chỉ còn là một phút giao mùa đẩy tâm hồn của người làm thơ bước vội qua những ký ức còn đang đầy trong tiềm thức”.

(Tác Giả Tác Phẩm Người Đồng Hành Quanh Tôi, quyển 3 trang 813 - 814)

 

Dĩ nhiên tôi rất đồng ý về những nhận định của ông Ngô Nguyên Nghiễm, nhưng hình như (cá nhân) tôi còn nhìn thấy phía sau những dòng thơ hiền hậu và chân thật bàng bạc những tình cảm như khói sương của Thu Tuyết, vẫn có một ngọn sóng ngầm dữ dội như đang vặn mình vỗ vào những nhánh sầu rực rỡ để kéo dài thêm những ngọt ngào cay đắng của một tình yêu không trọn vẹn. Sự tan vỡ nào mà chẳng luyến lưu, buồn bã. Và biết đâu chính sự ray rứt, nín chịu, chôn giấu đó đã dồn nén trái tim người thơ để vỡ hoà theo một tiếng khóc trong lòng:

 

Chút hồng nhan đã phủ màu cổ độ

Kéo thời gian cho dịu ngọt cơn đau

Ôm quá khứ giấu vào lòng rất chặt

Tình đã tan, chôn kín nỗi sầu

(Tàn)

 

Thơ Thu Tuyết ngọt ngào mà sâu lắng, đam mê cuồng nhiệt nhưng hiền hậu lạ lùng! Như trong giấc mơ bàng hoàng đè nặng vào tâm thức, tác giả chỉ âm thầm chịu đựng những lăn lóc dày vò mà chờ đợi ngày mai trời lại sáng để mang đi những khoảng bóng tối của đêm sâu như một vết thương còn đang rỉ máu. Tôi rất thích chữ "vết đêm sâu" mà tác giả đã phóng bút. Thật tuyệt. Thật tượng hình!

 

Chỉ mong sao trời mau sáng lại

Cho nắng vàng xoá vết đêm sâu

(Đêm Sâu)

 

Đọc Thu Tuyết là đọc mùa thu, đọc từng dấu tích tình nhân in trên xác lá, đọc những giấc mơ còn đọng lại bên những tàn phai mà cuộc đời vốn chỉ là những nhập nhằng, huyền hoặc, có mà không, thực mà ảo, tích tắc như những hạt mưa nhỏ xuống chưa đủ làm tan đi những giọt máu còn in đậm trên vết tình đã cũ.

 

Tim mở mắt, nhìn quanh ngơ ngác

Như giấc mơ, còn đọng lại thu qua

Những nhập nhằng thực hư rất lạ

Lúc cõi đời, cõi ảo mênh mông

(Gió)

 

Tim đã chết thôi không còn nhịp

Máu đã khô đông cứng vết tình

Tích tắc, đời tan, đêm tĩnh mịch

Tĩnh mịch ơi, Thu không Trắng. Nụ cười!

(Tích Tắc Khuya Rơi)

 

Tình yêu trong thơ Thu Tuyết là một chút gì mong manh, chợt đến chợt đi. Lặng lẽ, u hoài như mầm non vừa mọc xanh bên khung cửa, chưa kịp vung bồi đã thành một nắm cỏ khô..

 

Có những mầm non nhìn qua khung cửa

Chỉ thấy quanh chồi một nắm cỏ khô.

(Bình Yên)

 

Hầu hết những tác phẩm của nhà thơ Thu Tuyết mà tôi đã đọc, hình như trong hồn thi nhân luôn vằng vặc nỗi niềm u uất, nghẹn ngào. Thơ Thu Tuyết là sự chông chênh, khoắc khoải, đến rồi đi như những nụ hôn vội vã, một khoảnh khắc mong manh lặng lẽ âm thầm, để rồi những giấc mơ đầu đời có chăng chỉ là những vết son buồn khắc ghi một thời tình lận đận mà người thơ đã mang theo như mớ hành trang khô khốc, vô hồn.

 

Có chút tình yêu hôm qua vừa chớm

Có nụ hôn đầu để lại vết son

....

Có chút tình khô mon men đến muộn

Khoảnh khắc rồi đi, lặng lẽ vô hồn

(Phôi pha)

 

Nhưng không phải muốn quên là được, muốn xa là hết. Tình yêu vốn là một chiếc bóng luôn ẩn hình ở một chỗ vô không, luôn chực chờ mọc cánh để quay về. Thì dù bụi có bám mờ dĩ vãng, thời gian có ngủ vùi trong nôi, chỉ cần một làn gió bâng quơ thổi qua cũng đủ dậy sóng trập trùng.

 

Đã lâu rồi phủ bụi

Thời gian ngủ trong nôi

Đong đưa mùi hương nhớ

Ru tuổi xuân ngậm ngùi

(Gọi Nhớ)

 

Dòng thơ Thu Tuyết phong phú, đa dạng. Độc giả sẽ bắt gặp ngoài tình yêu nam nữ, còn rải rác rất nhiều bài viết cho quê hương, thân phận, tình gia đình, tình yêu thương mẹ cha, cội rễ ông bà với một ngòi bút thật nhân bản, chân tình. Chỉ có trái tim đầy ắp những ngọt ngào, một tấm lòng rạt rào với từng cọng lúa, sông quê mới cảm nhận được vị mằn mặn từ giọt mồ hôi rịn trên vành nón lá của mẹ.

 

Tôi nhớ, ngày hạ dài mẹ qua cầu gánh nắng

Trời nghiêng nghiêng cong vành nón mong manh

Giọt mồ hôi mằn mặn chát quai lành

Bóng mẹ hắt giòng sông con nước lặng

(Tôi Nhớ)

 

Đọc Thu Tuyết để thấy cả mùa thu rơi trong mắt, để nghe những âm vang của tiếng lá rơi, để lòng thổn thức cùng những cánh hoa xoan đã tàn bên thềm cũ.

 

Vàng lá chiều nay tôi hát vội

Ánh nắng buồn rơi nhẹ khóm trúc thu

Cánh hoa xoan bên thềm cũ sương mù

Tôi hát vội bài ca thu vàng lá.

(Lá Vàng)

 

Thơ Thu Tuyết là sắc màu của tình yêu, là mênh mông cùng nỗi nhớ, là tiếng khóc lẻ loi của mùa thu huyền thoại, là một cõi riêng từ trái tim dạt dào như vệt lụa phất phơ bên nhánh sông đời mà nghe tiếng thở dài hiu hắt, để người thơ trải hồn cùng Thu Trắng phơi buồn quanh lối xưa...

 

Hư Vô