Nghe


Ta nghe chiều tan đi chầm chậm
Len vào đời lay nhẹ hồn thơ
Chút xanh xao tan rã bóng ngày
Như vệt sáng cuối đường rạn vỡ

Ta nghe đời cay nhòe nước mắt
Ướt hồn thơ nhen nhúm vài câu
Tay run rẩy chạm vào bàn phím
Nét chữ nghiêng vẽ nốt vết sầu

Ta nghe ngày đợi chờ dài lắm
Mặt trời lên cháy cả nỗi đau
Cây lặng im mang màu cỏ úa
Từng mảnh vàng rớt rụng đêm sâu

Ta nghe Thu thì thầm bên cửa
Lá vàng rơi chạm lối em qua
Lang thang gót đạp vùng lá chết
Giọng khô khan lá hát tình ca

Nghe đông về co ro vai mỏng
Tuyết chưa tan sao nắng vội đi
Nghe tim chảy vào chiều buốt lạnh
Vá hồn thơ bằng mảnh Tuyết rơi!

Melbourne, 2015